>

"Vừa 18 tuổi lên thành phố rửa bát thuê, tôi gặp đại gia hơn 20 tuổi – Chuyến đi đổi đời rẽ sang hướng khiến ai cũng sững sờ"

VỪA 18 TUỔI LÊN THÀNH PHỐ RỬA BÁT THUÊ, TÔI GẶP ĐẠI GIA HƠN 20 TUỔI – CHUYẾN ĐI ĐỔI ĐỜI RẼ SANG HƯỚNG KHIẾN AI CŨNG SỮNG SỜ


Tuổi 18 và tấm vé một chiều lên thành phố

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nhà nằm lọt thỏm giữa những thửa ruộng nứt nẻ mùa hạn và lầy lội mùa mưa.

 Cha mất khi tôi mới 10 tuổi, mẹ gồng gánh nuôi tôi và đứa em trai. Cả tuổi thơ tôi quen với tiếng máy tuốt lúa, mùi phân trâu và những bữa cơm chan nước lã.

Học xong lớp 12, tôi biết mình không có điều kiện học tiếp. Tiền học phí đại học là giấc mơ quá xa vời, nên tôi xin mẹ cho lên thành phố kiếm việc. Mẹ đưa cho tôi 500 nghìn đồng – toàn bộ số tiền bà dành dụm được – và dặn:

“Đi đâu cũng nhớ giữ mình con nhé. Ở đó người lạ nhiều, cạm bẫy cũng nhiều.”

Tôi chỉ cười. Trong đầu lúc ấy chỉ nghĩ đến viễn cảnh được tự lập, kiếm tiền gửi về cho mẹ. Nhưng tôi không ngờ, chuyến đi ấy sẽ kéo tôi vào một vòng xoáy mà cả đời không quên.


Ngày đầu rửa bát thuê

Thành phố đón tôi bằng mùi khói xe và tiếng còi inh ỏi. Tôi xin được việc rửa bát tại một quán ăn nhỏ ở quận trung tâm.

 Công việc không khó, nhưng tủi nhục vô cùng. Tay tôi lúc nào cũng nhăn nheo vì ngâm nước, móng tay bong tróc, lưng đau nhức vì cúi suốt nhiều giờ.

Chủ quán trả tôi 4 triệu một tháng, bao ăn ở. Tôi ở trong một căn gác xép chật hẹp, chung với ba người khác.

 Những đêm nằm nghe tiếng xe chạy ngoài đường, tôi hay mơ về một cuộc sống khác – sáng mặc váy đẹp, xách túi xịn đi làm văn phòng, tối về nằm trên giường êm…

Nhưng đó chỉ là mơ. Tôi vẫn cặm cụi rửa bát, nghe khách hàng cười nói phía trước, và tự nhủ phải cố gắng.


Cuộc gặp định mệnh

Một buổi tối cuối tuần, quán đông khách hơn thường lệ. Tôi đang lúi húi rửa chồng bát cao ngất thì nghe tiếng gọi:

“Em ơi, cho anh xin thêm bát nước chấm.”

Ngẩng lên, tôi thấy một người đàn ông ngồi ở bàn gần cửa. Anh ta khoảng hơn 40 tuổi, mặc vest đen, đồng hồ sáng loáng. Ánh mắt anh ta dừng lại trên tôi lâu hơn bình thường, khiến tôi thấy hơi ngượng.

Lát sau, khi tôi mang nước chấm ra, anh ta cười:

“Em mới làm ở đây à? Anh chưa thấy em lần nào.”

Tôi gật, đáp qua loa rồi quay vào. Nhưng suốt buổi tối, tôi thấy ánh mắt anh ta dõi theo mình. Khi tính tiền, anh ta để lại tờ 500 nghìn và nói nhỏ:

“Lúc tan ca, anh chờ em ngoài kia.”

Tôi bối rối, tim đập nhanh. Chẳng ai từng để ý đến tôi như vậy.


Lời đề nghị 300 triệu

Hôm đó, tôi ra ngoài thì thấy anh ta đứng cạnh một chiếc xe sang. Anh ta tự giới thiệu tên H., làm trong lĩnh vực bất động sản, có vài công ty ở thành phố. Câu chuyện ban đầu chỉ là hỏi han, rồi bỗng anh ta nói:

“Anh muốn giúp em. Nếu em đồng ý đi cùng anh trong 6 tháng, anh sẽ cho em 300 triệu. Em sẽ không phải rửa bát nữa, anh lo cho em tất cả.”

Tôi chết lặng. 300 triệu đối với tôi là con số chưa từng dám mơ. Mẹ sẽ có tiền sửa nhà, em trai được đi học… Nhưng đồng nghĩa, tôi sẽ rời bỏ công việc hiện tại, và bước vào một cuộc sống hoàn toàn khác.

Tôi xin anh ta một tuần để suy nghĩ. Nhưng suốt tuần đó, hình ảnh đôi bàn tay nứt nẻ của mẹ cứ ám ảnh tôi. Cuối cùng, tôi gọi cho anh ta:

“Em đồng ý.”


Cuộc sống đổi đời

Anh H. thuê cho tôi một căn hộ cao cấp, mua cho tôi quần áo, mỹ phẩm, điện thoại mới. Tôi không phải làm gì ngoài việc ở bên anh mỗi khi anh rảnh. Anh đưa tôi đi nhà hàng sang trọng, du lịch, mua cho tôi những thứ tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Ban đầu, tôi thấy hạnh phúc. Mỗi tháng, anh đều gửi tiền về cho mẹ tôi, nói là “lương” của tôi ở công ty anh. Mẹ không nghi ngờ gì, chỉ bảo tôi giữ sức khỏe và sống tốt.

Nhưng càng ở bên anh lâu, tôi càng nhận ra có điều gì đó bất thường. Anh thường xuyên nhận những cuộc gọi bí ẩn, có những đêm biến mất không báo trước. Một lần, tôi thấy trong điện thoại anh có ảnh chụp với nhiều cô gái khác – ai cũng trẻ, xinh và sống trong những căn hộ giống tôi.


Sự thật bị che giấu

Một buổi tối, anh H. say rượu về, lẩm bẩm gọi tên một người phụ nữ. Tôi hỏi thì anh gắt:

“Em chỉ cần làm tốt việc của em, đừng hỏi nhiều.”

Tôi bắt đầu tìm hiểu. Một chị hàng xóm vô tình tiết lộ:

“Em là cô thứ 4 anh ấy nuôi đấy. Mấy cô trước, khi hết hạn thì biến mất. Không ai biết họ đi đâu.”

Câu nói ấy khiến tôi rùng mình. Tôi nhớ lại những món quà, những bữa tiệc sang trọng… Tất cả đều có điều kiện. Tôi chỉ là một phần trong “bộ sưu tập” của anh ta.

Một tuần sau, tôi nhận được phong bì thư để trước cửa nhà. Trong đó là tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc:

“Khi thời hạn kết thúc, đừng ở lại. Kẻo không ai tìm thấy em nữa.”


Cái kết khiến ai cũng sững sờ

Ngày hẹn 6 tháng đến gần, anh H. bỗng thay đổi thái độ. Anh lạnh nhạt, ít gặp tôi, nhưng vẫn gửi tiền. Một tối, anh bảo sẽ đưa tôi đi du lịch biển “kết thúc hợp đồng” một cách vui vẻ.

Tôi đã chuẩn bị sẵn vali, nhưng trong lòng đầy bất an. Trước khi đi, tôi nhét tờ giấy cảnh báo vào túi, như một lá bùa.

Tại resort, tôi để ý thấy anh gọi điện rất lâu với ai đó, giọng nhỏ và nghiêm trọng. Đêm đó, tôi giả vờ ngủ, nghe anh ra ban công nói:

“Sáng mai giải quyết xong. Đừng để lại dấu vết.”

Tôi hoảng sợ. Lợi dụng lúc anh ngủ say, tôi bỏ trốn, bắt xe về quê ngay trong đêm.

Về tới nhà, tôi cắt đứt mọi liên lạc. Mẹ hỏi, tôi chỉ nói “Công ty hết hợp đồng”. Số tiền tôi mang về đủ để sửa nhà, cho em trai đi học. Nhưng tôi biết, mình vừa thoát khỏi một thứ còn nguy hiểm hơn nghèo đói.

Bây giờ, mỗi khi ai đó hỏi về “cuộc sống đổi đời”, tôi chỉ cười và nói:

“Đời cho nhiều thứ, nhưng chẳng có gì miễn phí cả.”