Đã gần 60 tuổi nhưng sau 6 năm kết hôn, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tuổi gọi là “em bé mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giường cho uống – cho đến một ngày tôi lén theo xuống bếp và chết lặng
Tôi năm nay gần 60 tuổi. Nửa đời người đã trôi qua với nhiều thăng trầm, hạnh phúc lẫn đổ vỡ. Cứ ngỡ tuổi này sẽ bình yên bên con cháu, nhưng số phận lại sắp đặt cho tôi một cuộc hôn nhân “trong mơ”: một người chồng trẻ hơn tôi 30 tuổi, cao ráo, đẹp trai, ăn nói ngọt như rót mật vào tai.
Ngày chúng tôi gặp nhau, tôi còn nghĩ anh chỉ đùa. Một chàng trai trẻ trung như vậy sao lại muốn gắn bó với một người đã qua tuổi xuân thì như tôi? Nhưng anh nắm tay tôi, nhìn thẳng vào mắt:
“Với anh, em mãi là ‘em bé’. Và anh sẽ chăm sóc em đến cuối đời.”
Tôi tin. Và rồi, chúng tôi cưới.
6 năm ngọt ngào như mơ
Ngay từ những ngày đầu làm vợ, tôi đã chìm đắm trong sự quan tâm của anh. Bạn bè, hàng xóm đều ngưỡng mộ: “Số chị sướng như tiên!”
Thói quen ngọt ngào nhất là mỗi tối, anh pha cho tôi một ly nước ấm mang tận giường. Anh bảo: “Uống chút nước ấm trước khi ngủ giúp em ngủ ngon, sáng dậy khỏe hơn.”
Tôi cảm động, nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất thế gian.
Dù anh có đi làm khuya, trời mưa gió hay mệt mỏi, vẫn không bao giờ quên ly nước ấy. Lúc nào cũng kèm câu:
“Ngủ ngon nhé, em bé.”
Tôi đã từng nghĩ… nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn gặp lại anh. Nhưng hóa ra, tôi đã quá ngây thơ.
Những dấu hiệu bất thường
Dạo gần đây, tôi bắt đầu nhận thấy những điều lạ:
-
Mỗi khi tôi định tự xuống bếp lấy nước, anh đều tìm cách ngăn.
-
Khi mang nước lên, anh luôn bảo: “Đợi chút, còn nóng,” dù rõ ràng không có khói bốc lên.
-
Anh thường mở tủ bếp dưới, ngăn kéo mà tôi hiếm khi đụng tới, trước khi mang nước lên.
Tôi gạt đi, tự nhủ chắc chỉ là thói quen. Nhưng đêm hôm đó, một linh cảm đã khiến tôi quyết định đi theo anh.
Đêm định mệnh
Hôm ấy gần nửa đêm, anh trở mình dậy:
“Anh đi lấy nước cho em nhé.”
Tôi mỉm cười, giả vờ nhắm mắt. Nhưng vài giây sau, tôi nhẹ nhàng bước xuống, đi chân trần lén theo anh.
Từ khe cửa bếp, tôi thấy anh mở tủ lạnh, lấy ra một chai thủy tinh nhỏ màu xanh đậm, lắc nhẹ, rồi rót vài giọt chất lỏng màu nhạt vào cốc. Sau đó, anh đổ nước ấm, khuấy đều.
Tôi nín thở. Tim đập mạnh. Chất lỏng đó là gì?
Anh quay ra, ánh mắt lia nhanh như để chắc chắn không ai thấy.
Sự thật trần trụi
Khi anh vừa quay lại phòng, tôi đã đứng chặn ngay cửa.
“Anh vừa bỏ gì vào nước?” – Tôi hỏi, giọng run run.
Anh thoáng khựng lại, rồi cười nhạt:
“Em đừng tìm hiểu. Em biết rồi sẽ không chịu nổi đâu.”
Câu nói đó như lưỡi dao đâm vào tim. Tôi giật lấy cốc nước, ngửi – mùi ngai ngái, lạ lẫm. Tôi chưa từng thấy anh mua thứ gì như vậy.
Tôi gằn giọng yêu cầu, và cuối cùng… anh thở dài thú nhận: Đó là thuốc ngủ liều nhẹ.
Tôi chết lặng.
Tại sao lại làm vậy?
Anh nói thẳng:
“Anh cần thời gian buổi tối để ra ngoài. Nếu em ngủ sâu, em sẽ không phát hiện anh đi.”
Tôi hỏi: “Ra ngoài làm gì?”
Anh im lặng. Nhưng tôi biết. Một người phụ nữ khác.
Tôi run rẩy, cả cơ thể lạnh buốt. Suốt 6 năm, tôi đã tin vào tình yêu, vào sự chăm sóc, vào ly nước ấm mỗi tối… để rồi phát hiện tất cả chỉ là công cụ để anh có tự do sống cuộc đời của riêng mình – mà tôi không hề hay biết.
Tôi không khóc ngay lúc đó. Tôi chỉ nhìn anh, thật lâu, rồi bước vào phòng, khóa cửa.
Sáng hôm sau, anh đi làm, tôi thu dọn đồ, rời khỏi căn nhà mà tôi từng nghĩ là tổ ấm.
Ly nước tối hôm đó vẫn còn nguyên trên bàn. Chất lỏng bên trong lấp lánh dưới ánh nắng – như một lời nhắc tàn nhẫn rằng, đôi khi, thứ ta tin là yêu thương lại chính là vỏ bọc của sự phản bội.