Bị chú đuổi không thương tiếc, chàng trai nghèo biến mất 5 năm – Ngày trở về khiến cả họ chết lặng rơi nước mắt
Ngày ấy, anh chỉ xin một khoản tiền nhỏ để tiếp tục việc học, nhưng đáp lại là tiếng quát và cánh cửa đóng sầm. Không ai ngờ 5 năm sau, chàng trai ấy trở lại trong dáng vẻ khiến cả họ đứng chết lặng, từng lời anh nói ra khiến nhiều người bật khóc nức nở.
Mồ côi và tuổi thơ bị cắt ngắn
Từ ngày bố mất trong một vụ tai nạn lao động trên công trình, mọi gánh nặng dồn cả lên đôi vai gầy của mẹ anh – bà Lành. Gia đình vốn chẳng khá giả gì, giờ lại càng kiệt quệ. Mấy sào ruộng bạc màu chỉ đủ bữa cơm độn khoai, bữa cháo loãng.
Thằng Dũng – tên anh – từ nhỏ vốn thông minh, học đâu nhớ đấy, là niềm tự hào của cả lớp. Nhưng ở cái làng nghèo này, “học giỏi” chẳng giúp được bữa cơm no. Mẹ anh vẫn cắn răng cho con đi học, hy vọng một ngày nào đó, thằng bé sẽ bước ra khỏi lũy tre làng, đổi đời.
Chỉ có điều, ước mơ đó đã va vào một bức tường lạnh lẽo – chính là những người ruột thịt.
Khoản tiền nhỏ và cánh cửa đóng sầm
Năm lớp 12, anh được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi quốc gia. Thầy giáo động viên: “Cố lên, Dũng! Nếu đoạt giải, cơ hội học bổng sẽ mở ra trước mắt em.” Nhưng đi thi cần tiền – nào là tiền tàu xe, ăn ở, tài liệu. Mẹ anh vét sạch trong nhà cũng chỉ có vài chục nghìn.
Người duy nhất anh nghĩ tới là chú ruột – ông Hòa, em trai của bố. Chú Hòa buôn bán gỗ, nhà to nhất xóm, xe hơi bóng loáng. Nghĩ chú sẽ thương mình, anh lặn lội đến nhà, đứng chờ cả buổi ngoài sân.
Nhưng khi anh mở lời, xin mượn vài triệu để đi thi, chú Hòa ngắt lời, quát:
“Nhà tao không phải ngân hàng! Bố mày chết rồi, mẹ mày không biết kiếm tiền thì thôi, đừng có vin vào tao!”
Chưa kịp hiểu chuyện gì, anh đã nghe tiếng “RẦM” – cánh cửa sập ngay trước mặt. Cái lạnh buốt từ bàn tay chú như xuyên qua tim. Từ hôm đó, anh hiểu, trên đời này, không phải ruột thịt nào cũng là chỗ dựa.
Quyết định biến mất
Cuộc thi quốc gia năm ấy, anh không đi. Tấm giấy mời nằm yên trên bàn học, phủ bụi. Anh bỏ học ngay sau đó, đi làm phụ hồ ở thị trấn. Không nói với ai, không để lại địa chỉ, anh rời khỏi làng vào một buổi sớm mùa đông.
Mẹ anh khóc đến ngất, chạy đi hỏi từng nhà. Nhưng anh không quay lại.
Người làng bảo: “Nó bỏ đi rồi, chắc cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.” Còn chú Hòa thì cười khẩy: “Đời thằng đó coi như xong.”
năm im lặng
Không ai biết 5 năm đó, anh đi đâu, làm gì. Chỉ biết rằng, một buổi chiều, người trong làng bỗng xôn xao: “Có một đoàn xe sang đỗ trước cổng làng!”
Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống. Dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh như thép. Người ta nhận ra – đó chính là thằng Dũng năm nào.
Chỉ khác là… bây giờ anh không còn dáng vẻ gầy gò, nghèo khó. Bên cạnh anh là dàn vệ sĩ mặc đồ đen, kính râm che kín mắt. Họ xếp thành hàng, khiến ai đi qua cũng phải dừng lại.
Cú sốc trước sân nhà chú
Tin lan nhanh như gió. Cả họ kéo ra xem. Chú Hòa, lúc ấy đang ngồi tiếp khách, nghe tiếng gọi liền chạy ra. Vừa thấy anh, chú thoáng sững người nhưng lập tức nở nụ cười giả lả:
“Ôi trời, cháu đây à! Bao năm không gặp… sao không báo chú một tiếng?”
Nhưng anh không bắt tay, không cười. Chỉ nhìn thẳng vào mắt chú:
“Năm xưa, tôi xin chú một khoản tiền nhỏ. Chú còn nhớ chú đã nói gì không?”
Mọi người im bặt. Không khí đặc quánh. Một số người lảng tránh ánh mắt anh.
Bí mật 5 năm
Người ta bắt đầu xì xào. Anh kể, 5 năm trước, sau khi bỏ làng, anh lên thành phố làm thuê. Từ phụ hồ, bưng bê, tới bán hàng rong. Một lần tình cờ, anh cứu một ông lão bị tai nạn xe. Không ngờ, ông lão ấy là chủ một tập đoàn công nghệ lớn.
Thấy anh thông minh, thật thà, ông nhận anh làm trợ lý, rồi cho đi học lại ở nước ngoài. Trong 5 năm, anh không chỉ học xong đại học mà còn điều hành một chi nhánh của tập đoàn ở châu Á.
Ngày hôm nay, anh về – không phải để khoe giàu. Anh về vì một lý do khác.
Lời nói khiến cả họ rơi nước mắt
Anh quay sang nhìn mẹ – người phụ nữ tóc đã bạc gần hết. Anh cầm tay mẹ, nói:
“Con xin lỗi vì đã biến mất. Con làm tất cả chỉ để mẹ có một cuộc sống xứng đáng.”
Rồi anh rút ra tập giấy tờ – sổ đỏ của căn biệt thự mới xây ở đầu làng. Anh trao cho mẹ, trước mặt cả họ.
Quay sang chú Hòa, anh chỉ nói một câu:
“Tiền có thể kiếm lại. Nhưng cách đối xử với người thân… sẽ không bao giờ xóa được.”
Chú Hòa cúi mặt. Một vài người trong họ bắt đầu lau nước mắt.
Cái kết đầy dư âm
Tối hôm đó, cả làng bàn tán. Có người ngưỡng mộ, có người thấy xấu hổ. Mẹ anh khóc suốt, nhưng là nước mắt hạnh phúc.
Còn anh, sau bữa cơm đoàn tụ, lại lên xe rời làng. Không ai biết bao giờ anh sẽ trở lại. Chỉ biết rằng, từ hôm ấy, câu chuyện về “thằng Dũng bị chú đuổi” trở thành giai thoại, nhắc nhở người ta về cách đối xử với nhau.