Tôi năm nay 48 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Mười năm trước, cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ trong một cơn bão ghen tuông và nghi kỵ.
Vợ tôi – Lan – bỏ đi không một lời giải thích, mang theo cả đứa con gái bé bỏng mới 6 tuổi. Suốt ngần ấy năm, tôi và gia đình vợ cũ gần như cắt đứt mọi liên lạc.
Vậy mà chiều hôm ấy, một cú điện thoại bất ngờ từ số lạ khiến tim tôi nhói lên. Đầu dây bên kia là giọng khàn đặc của bà chị vợ:
“Bố… bố sắp không qua khỏi rồi. Ông muốn gặp chú, ngay.”
Tôi đứng chết lặng. Trong trí nhớ tôi, bố vợ – ông Thịnh – vốn là người nghiêm khắc, lạnh lùng, chưa bao giờ dành cho tôi một nụ cười ấm áp. Ngày tôi ly hôn, ông còn nói thẳng: “Từ nay coi như chúng ta không quen biết.”
Vậy mà giờ đây, ông lại gọi tôi đến bên giường bệnh.
Khi tôi đến, căn phòng bệnh viện nồng nặc mùi thuốc và mùi tử khí. Ông Thịnh nằm trên giường, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu. Thấy tôi, ông ra hiệu mọi người ra ngoài. Chỉ còn hai chúng tôi trong phòng.
Ông chậm rãi kéo tay tôi lại, nhét vào túi áo khoác một bọc nylon đen, giọng run run:
“Trong này… là 500 triệu. Con phải giấu… đừng cho ai biết… kể cả Lan. Hứa với… bố…”
Tôi ngẩn người, chưa kịp hỏi gì thì ông khẽ gật đầu, nhắm mắt lại. Đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng ông.
Đám tang diễn ra chóng vánh, không khí nặng nề. Tôi định trả lại số tiền cho gia đình, nhưng lời dặn của ông Thịnh cứ vang lên trong đầu. Tò mò, tối hôm đó, tôi mở bọc nylon.
Bên trong là một túi vải dày, chứa xấp tiền mệnh giá 500.000, mới tinh, còn mùi giấy mới. Tôi chưa bao giờ cầm trong tay nhiều tiền như thế. Nhưng điều khiến tôi rợn người không phải là số tiền, mà là một phong bì màu vàng kẹp giữa các xấp tiền.
Trong phong bì chỉ có một tờ giấy nhỏ, với vài chữ nguệch ngoạc:
“Nếu con muốn sống, đừng để họ biết con giữ tiền này.”
Họ? Là ai?
Hai ngày sau, tôi bắt đầu nhận thấy những điều bất thường. Một chiếc xe ô tô màu đen lạ đỗ trước nhà tôi mỗi tối. Chuông điện thoại reo liên tục, mỗi lần bắt máy chỉ nghe tiếng thở.
Rồi một tối, khi tôi vừa khóa cửa chuẩn bị đi ngủ, có người gõ cửa dồn dập. Là một gã đàn ông cao to, xăm trổ kín tay. Gã ném vào nhà tôi một phong bì khác, lạnh lùng nói:
“Thứ của bọn tao, mày đang giữ. Đừng để bọn tao phải lấy bằng máu.”
Tôi mở phong bì – bên trong là bức ảnh tôi đang nhận bọc nylon từ tay ông Thịnh… ngay trong phòng bệnh viện.
Hoảng loạn, tôi tìm đến bà chị vợ để hỏi, nhưng bà chỉ lắc đầu, tránh ánh mắt tôi. Đến khi tôi ép, bà mới thở dài:
“Chú không biết thật à? Số tiền đó… là tiền ông Thịnh giữ hộ cho một băng xã hội đen. Ông lỡ dính vào họ vì… món nợ từ 20 năm trước.”
Tôi chết lặng. Hóa ra bố vợ từng làm ăn phi pháp, bị cuốn vào đường dây rửa tiền. Và điều kinh khủng hơn là… món nợ đó liên quan đến cái chết bí ẩn của một người đàn ông năm xưa – người mà vợ tôi từng gọi là… “chú Hùng”.
Bà chị vợ nói nhỏ:
“Có chuyện này… chú cần biết. Con bé… không phải con ruột của chú đâu.”
Như bị sét đánh, tôi lục tìm lại những ký ức cũ. Quả thật, con bé có nhiều nét giống “chú Hùng” hơn tôi. Lời bà chị vợ như nhát dao xoáy vào tim. Tôi hiểu vì sao Lan bỏ tôi không một lời – đó là cách cô ta trốn chạy sự thật.
Nhưng tôi vẫn không hiểu: Tại sao ông Thịnh lại đưa tôi số tiền đó?
Câu trả lời đến vào một đêm, khi một người đàn ông lạ tìm đến nhà tôi. Hắn nói mình từng là tay chân thân tín của ông Thịnh, và số tiền đó là “phần của tôi” – cái giá để tôi im lặng, không bao giờ nhắc tới bí mật về cha ruột của con bé.
Những ngày sau đó là chuỗi ác mộng. Tôi đổi số điện thoại, bán nhà, dọn về quê. Nhưng bọn chúng vẫn tìm được tôi. Lần nào cũng là mảnh giấy ngắn ngủi:
“Trả lại tiền, hoặc trả bằng mạng.”
Nửa tỉ – tưởng là món quà, hóa ra là lời nguyền. Tôi sống như kẻ trốn truy nã, mỗi đêm chỉ dám chợp mắt vài tiếng.
Cuối cùng, tôi quyết định mang toàn bộ số tiền cùng bức thư của ông Thịnh đến công an. Tôi kể hết, không giấu giếm.
Nhưng ngay cả khi đã trao số tiền ấy đi, tôi vẫn không thoát khỏi cảm giác có ánh mắt theo dõi mình mọi lúc. Có những đêm, tôi mơ thấy ông Thịnh đứng ở cuối giường, đôi mắt sâu hoắm, lẩm bẩm:
“Đừng cho ai biết…”
Đã mười năm kể từ ngày ly hôn, tôi tưởng mình đã thoát khỏi vòng xoáy quá khứ. Nhưng chỉ một bọc nylon từ tay người hấp hối đã kéo tôi trở lại địa ngục.
Giờ đây, tôi sống lặng lẽ, không bạn bè, không liên lạc với ai trong gia đình vợ cũ. Con bé – dù không phải con tôi – vẫn thi thoảng gửi tin nhắn hỏi thăm. Tôi chưa từng trả lời. Có lẽ, giữ khoảng cách là cách duy nhất để bảo vệ nó… và bảo vệ chính mình.