Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm giả nghèo thử lòng con – Phản ứng của con trai út khiến ông bật khóc ngay tại chỗ
Từ đại gia đất thành “người không nhà”
Mười năm trước, cái tên Nguyễn Văn Lâm ở xã Minh Tân, huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng được cả vùng nhắc đến như một tấm gương làm giàu. Ông sở hữu hơn 10 mẫu đất ruộng chuyển đổi sang đất thổ cư, thêm mấy dãy nhà trọ cho công nhân thuê. Người làng gọi ông bằng cái tên “Lâm đất”, còn bạn bè thì đùa “Lâm tỷ phú”.
Nhưng sau cú sốt đất, ông quyết định bán toàn bộ số đất còn lại, bỏ túi hơn 25 tỷ đồng. Số tiền này đủ để ông sống sung túc tới cuối đời, nhưng trong lòng ông lại ẩn chứa một nỗi lo – liệu các con có thật sự thương mình hay chỉ thương… cái ví của mình?
Kế hoạch “giả nghèo”
Một buổi tối cuối thu, ông Lâm ngồi bên hiên nhà, vừa uống trà vừa nhìn mấy đứa cháu chơi đùa. Ông bỗng nhớ đến câu chuyện ông bạn trong làng kể: “Có ông kia, lúc còn tiền thì con cháu quây quần, đến khi trắng tay thì chẳng ai đoái hoài.”
Ý nghĩ đó ám ảnh ông suốt nhiều ngày. Rồi một buổi sáng, ông gọi điện cho ba người con:
-
“Bố định lên thành phố sống một thời gian, xem có giúp đỡ được gì cho các con không.”
Cả ba đều mừng rỡ. Nhưng điều họ không biết là trước khi đi, ông đã chuyển hết số tiền bán đất cho một người bạn thân giữ hộ, chỉ mang theo vài bộ quần áo cũ, một đôi dép nhựa đã mòn gót và 500 nghìn đồng trong túi.
Sài Gòn – bắt đầu cuộc thử lòng
Đặt chân tới Sài Gòn, ông Lâm tìm đến khu trọ cũ kỹ ở quận Bình Thạnh, thuê một phòng bé xíu, chỉ vừa đủ kê chiếc giường đơn và cái quạt cũ. Mấy ngày đầu, ông không nói gì với các con, chỉ lặng lẽ quan sát.
Cậu con cả làm chủ một cửa hàng vật liệu xây dựng, bận rộn suốt ngày. Cô con gái thứ hai làm kế toán, sống cùng chồng con trong căn hộ chung cư. Và cậu út – Tuấn, 28 tuổi – đang làm nhân viên kinh doanh cho một công ty bất động sản.
Ông Lâm muốn biết, nếu mình xuất hiện trước mặt họ trong hình hài một người nghèo khó, họ sẽ phản ứng ra sao.
Những cuộc gặp không như mong đợi
Lần đầu ông tìm đến cửa hàng của con cả. Mồ hôi nhễ nhại, áo sơ mi nhàu nát, ông đứng chờ trước cửa. Thấy bố, con trai thoáng ngạc nhiên:
-
“Bố… bố lên lúc nào vậy?”
-
“Bố mới vào, bố muốn… ở nhờ ít hôm.”
Con trai liếc nhìn đống hàng hóa đang bốc dỡ, rồi nói nhỏ: -
“Bố thông cảm, nhà con đang chật, với lại dạo này làm ăn khó… Bố thuê trọ tạm nhé, con sẽ gửi tiền sau.”
Hôm sau, ông tìm đến căn hộ của con gái. Cô mở cửa, ngạc nhiên không kém, nhưng sau vài câu chuyện, cô cũng viện lý do “nhà nhỏ, con đang bệnh” để khéo từ chối.
Hai lần liên tiếp, ông quay về phòng trọ với nỗi hụt hẫng.
Cuộc gặp định mệnh với con trai út
Một tuần sau, ông đang ngồi co ro ở lề đường Phạm Văn Đồng thì thấy bóng dáng quen thuộc bước qua – Tuấn, cậu con trai út.
Ánh mắt Tuấn thoáng sững sờ, rồi… quay đi. Tim ông Lâm như thắt lại. Ông cúi đầu, chấp nhận thêm một lần thất vọng. Nhưng chưa đầy năm phút sau, tiếng bước chân vội vã quay lại.
Tuấn đứng trước mặt ông, tay cầm túi bánh mì nóng và chai nước:
-
“Bố… sao bố ngồi đây? Con xin lỗi… lúc nãy con chưa tin vào mắt mình.”
Ông chưa kịp trả lời, Tuấn kéo ông đứng dậy:
-
“Bố về nhà con. Nhà trọ con nhỏ thôi, nhưng còn chỗ cho bố.”
Sự thật vỡ òa
Trong căn phòng trọ chật hẹp, Tuấn dọn cho bố chỗ ngủ, pha ấm trà, rồi kể:
-
“Bố ạ, con đang trả nợ ngân hàng, nhưng bố ở với con thì con sẽ xoay xở được. Bố đừng lo.”
Nghe vậy, ông Lâm nghẹn ngào. Cả đời ông nghĩ con út là đứa vô lo, ham chơi nhất nhà. Nhưng chính nó lại là người duy nhất dang tay đón ông khi ông ở cảnh cơ hàn.
Lời thú nhận
Vài ngày sau, ông Lâm gọi cả ba anh chị em đến. Trong căn phòng trọ bé nhỏ, ông kể hết mọi chuyện: việc bán đất, gửi tiền cho bạn giữ, và kế hoạch giả nghèo.
Con cả và con gái im lặng, gương mặt xen lẫn bối rối và hối hận. Tuấn chỉ cười:
-
“Bố làm thế nào cũng được, miễn bố khỏe mạnh là con mừng rồi.”
Ông Lâm rút từ túi áo một tờ giấy – giấy chứng nhận quyền sử dụng đất 300m² ở trung tâm huyện – và nói:
-
“Bố cho con. Không phải vì con giúp bố, mà vì con đã cho bố thấy… bố vẫn còn gia đình.”
Cái kết và bài học
Câu chuyện về ông Lâm sau này được cư dân mạng lan truyền. Nhiều người khen ông sáng suốt, nhưng cũng có người cho rằng thử lòng như vậy dễ gây rạn nứt tình cảm.
Riêng ông, ông chỉ cười: “Tiền có thể mất, nhưng biết rõ ai thật lòng với mình – đó mới là tài sản lớn nhất.”